Trong suy nghĩ chung của rất nhiều người, học là để thành tài, học là để tương lai rộng mở. Nhưng cuộc đời thật lắm trớ trêu, kẻ giàu có thì con cái chơi bời lêu lổng. Ngược lại với những gia đình nghèo, dẫu có bán sạch cả gia sản vẫn không đủ tiền để con được viết tiếpước mơ. Thấy mà xót xa đến lạ!

Như ở thôn Tân Hương, xã Thạch Vĩnh, huyện Thạch Hà (Hà Tĩnh), có gia đình em Trần Văn Tiến cũng rơi vào cảnh bi đát ấy. Dù rất xuất sắc trong chuyện học hành, đạt 25 điểm khối C (Sử 9, Địa 9, Văn 7) và đậu vào trường Đại học Luật Hà Nội (Đại học Quốc gia Hà Nội), em Tiến vẫn phải ngậm ngùi muốn bỏ ngang… vì không đủ tiền trang trải.

webtretho

Em Tiến say sưa bên góc học tập của mình. ( Ảnh: Báo Tiền Phong)

Từng bị dè bỉu, chê bai vì nghèo khó.

Tiến vốn sinh ra trong một gia đình bần nông, bố bị dị tật bẩm sinh sức khỏe yếu, công việc hằng ngày của ông là đi nhặt ve chai kiếm sống. Gánh nặng mưu sinh cứ thế đè nặng lên vai người mẹ gầy gò bệnh tật với cọng rau, ngọn sắn quanh vườn để nuôi ba người con ăn học.

Hồi nhỏ, Tiến trầm lặng, ít nói. Gia cảnh khó khăn, lại tự ti với ngoại hình của bản thân, việc đến lớp đối với Tiến là khoảng thời gian “cực hình” khi bạn bè chê bai, dị nghị chỉ vì nhà nghèo. Vậy mà vượt qua mọi khó khăn, Tiến vẫn luôn chăm chỉ, ngoan ngoãn, dần dần nhận được sự tin yêu của bạn bè.

Hơn thế, từ cấp 1 đến cấp 3, Tiến đều đạt học sinh tiên tiến và học sinh giỏi. Cũng theo cô giáo chủ nhiệm của em nhận xét thì Tiến là một cậu bé có nghị lực, luôn sống tích cực và hướng đến những điều tốt đẹp. Vậy mà giờ đây, cái nghèo vừa là động lực nhưng cũng là rào cản khiến em muốn buông bỏ tất cả.

Em đang dự định nghỉ học kiếm việc làm thêm giúp đỡ gia đình. Bởi trong tâm trí của em, hình ảnh người bố đội nắng, mưa với đôi chân trần bước đi không vững qua từng ngõ ngách để thu gom những chai nhựa, sắt vụn về bán… luôn khiến em không kìm được nước mắt.

webtretho

Đậu Đại học, em Tiến vẫn không thể đến trường vì quá nghèo (Hình minh họa)

Em cũng nhớ lại mỗi kỳ nghỉ hè, trong khi bạn bè cùng trang lứa đang thỏa chí vui chơi, Tiến lùi lũi với chiếc xe đạp lạch cạch ra TP Hà Tĩnh tìm việc làm thuê để kiếm tiền trang trải cho việc học.

Biết hoàn cảnh của em, ai cũng thương xót đến nghẹn ngào. Có lẽ với những gia đình khác, sinh được một đứa con trai vừa ngoan giỏi lại vừa hiếu thảo như Tiến, hẳn bố mẹ sẽ thấy tự hào và không ngại làm bất cứ điều gì để chăm lo cho em.

Nhưng Tiến lại không được may mắn như thế vì từ bé, cái nghèo đã bủa vây lấy em. Vậy mà em không giận cha mẹ, không oán trách đời, bởi em hiểu rằng không ai có quyền được chọn cách mình sinh ra nhưng chúng ta có thể tự thay đổi số phận bằng ý chí.

Cứ thế, em Tiến nỗ lực chứng minh bản thân thông qua việc học, để những kẻ nhạo báng, khinh khi em ngày xưa phải cảm thấy hối hận, xấu hổ và hơn hết, em muốn được mẹ cha tự hào.

Có lẽ với gia đình của Tiến, tài sản của mẹ cha không tính bằng tiền bạc mà tính bằng con cái. Sự hiếu thảo và giỏi giang của em Tiến cũng chính là niềm tự hào, là nghị lực sống giúp cả gia đình vơi bớt đi khó khăn và luôn lạc quan trước cuộc đời khắc nghiệt.

Muốn bán nhà cho con đi học, bị người đời chê dại.

Thương con, bố của Tiến là ông Nguyễn Văn Xin (SN 1975) đang rao bán căn nhà để em có thêm chút kinh phí. Ngồi buồn rầu trong căn nhà cấp 4 cũ kỹ, ông Xin vừa vui vừa tủi cho biết, đã rao bán nhà nhưng chưa thấy người mua. Trong mấy ngày nhận được tin con đậu đại học, không đêm nào ông ngủ yên giấc bởi bao nhiêu nỗi lo đang đè nặng.

webtretho

Ông Xin thường ngày làm thu mua ve chai để kiếm tiền cho con ăn học.( Ảnh: Báo Tiền Phong)

“Chuẩn bị con nhập học không biết tiền lấy đâu ra. Toan tính mấy ngày trời không có hướng nào thuận nên quyết định bán căn nhà và khu đất này cho con học. Tiến nói nghỉ học đi làm kiếm tiền cho hai em học, nhưng tôi không cho, vì học là cả ước mơ, tương lai của con ở đó”, ông Xin chia sẻ.

Ông Xin còn tâm sự thêm, ông bị dị tật do di chứng chất độc da cam do bố ông để lại.Khi hỏi đến việc bán nhà, gia đình 5 người sẽ sống ở đâu, ông Xin cho biết sẽ chuyển về căn nhà tình nghĩa của mẹ ông để lại. Trước đây, hai vợ chồng không có gì ngoài túp lều cha mẹ dựng ở cuối thôn.

“Sau nhiều năm tích góp, vay mượn xây tạm được căn nhà cấp 4 giờ bán đi cũng đau lòng lắm. Nhiều người chê tôi dại khi đầu tư cho con học, nhưng tôi nghĩ đã sinh con ra, phải cho con được học hành đàng hoàng, cho con được thực hiện được ước mơ”, ông Xin nói.

webtretho

Ông Xin đang rao bán ngôi nhà mà cả gia đình đang sống.( Ảnh: Báo Tiền Phong)

Quả là tấm lòng mẹ cha bao la như trời biển, dù nghèo đến mức sắp mất nhà để ở, họ vẫn muốn lo cho con cái ăn học đàng hoàng, tới nơi tới chốn. Hành động ấy của ông Xin, nói trắng ra là chẳng mấy ai làm được.

Ừ thì mẹ cha nào cũng thương con, nhưng cái nghèo đâu có thương lấy họ. Chuyện học sinh giỏi mà nghèo thì Việt Nam thì có đầy, nhưng hầu hết các em phải chấp nhận số phận, trong tình huống không thể xoay sở, các em buộc phải ở nhà phụ mẹ cha.

Còn với ông Xin, dù cả nhà không còn một mảnh đất, trên người ông không còn một tấm áo thì việc học của con vẫn đáng giá bạc vàng – không thể bỏ lỡ. Bởi ông hiểu, chỉ có học hành mới là con đường thoát nghèo tốt nhất.

webtretho

Gia đình em Tiến đang gặp nhiều khó khăn( Ảnh: Báo Tiền Phong)

Khi bị hàng xóm mắng là ‘dại khờ’ vì quá lo cho con mà không màng đến bản thân, hẳn là ông Xin đau lắm. Người cha ấy hiểu thấu hoàn cảnh của gia đình – mảnh đất là tài sản cuối cùng còn có giá trị, nếu bán đi thì lúc ốm đau, trái gió trở trời, lúc gia đình có chuyện gấp, biết lấy gì để xoay?

Nhưng bậc làm cha mẹ, thấy con có tài năng, có tấm lòng hiếu thảo, chẳng ai nỡ lòng nào ép con nghỉ học, bởi một quyết định sai lầm, có thể sẽ hại cả đời của con.

Chưa kể, tỉ lệ thất nghiệp sau khi học Đại học cũng là một tình trạng đáng báo động. Có những gia đình có đến ba cử nhân thất nghiệp. Nuôi ba con ăn học gia đình gom về một đống nợ to hơn quả núi, chẳng biết đến khi nào mới trả nổi. Có nhiều gia đình phải bán trâu, bán đất đi để cho con ăn học giờ không còn gì để bán trả nợ nần nữa họ phải bỏ nhà đi làm ăn xa.

webtretho

Hình minh họa (Ảnh: Internet)

Nhưng ông Xin thì không bận tâm đến những chuyện ấy, việc con có thành đạt sau này hay không, có giúp gia đình trả nợ hay không…ông chẳng cần đòi hỏi, bởi trước mắt, ông chỉ muốn con trai được thực hiện giấc mơ.Rõ ràng, có học chưa chắc đã thành công nhưng thất học chắc chắn sẽ bị đát.

Vậy cho nên, giờ chỉ mong có nhà hảo tâm nào đó giúp đỡ cho gia đình, còn em Tiến sẽ ráng học thật giỏi để có học bổng đỡ đần mẹ cha. Riêng với ông Xin, dẫu có phải thắt lưng buộc bụng hơn nữa, ông vẫn ráng nuôi con ăn học đến cùng.

Nguồn: webtretho